Anh à, em buông tay nhé.

        Anh à, em buông tay đây.
        Em từng nói rằng em sẽ chờ anh, chờ anh ổn định, chờ anh hạnh phúc và chờ anh ở bên một người khác. Nhưng em không chờ được nữa rồi, em buông tay anh nhé.
        Chúng mình ở bên nhau 4 năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, có hạnh phúc, có giận hờn và có cả những khổ đau. Chúng mình đã cùng nhau vượt qua được sự phản đối của gia đình. Anh đã cùng em chiến thắng được bệnh tật, anh đã ở bên em khi gia đình em tưởng như là đổ vỡ, khi em cứ ngỡ rằng mình sẽ ngã gục thì anh đã cho em một điểm tựa. Anh đã từng luôn ở đó, ngay bên cạnh em. 
        Chúng mình đã từng mơ ước về một căn nhà nhỏ, anh sẽ cho em căn bếp xinh xinh, cho em một người chồng mẫu mực; em sẽ vì anh làm một cô vợ hiền. Chúng mình đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của những thiên thần, con gái sẽ giống em, con trai sẽ giống anh. Chúng mình đã tính rằng 10 năm nữa sẽ về chung một nhà, đúng ngày 25 tháng 11 năm đó là ngày hạnh phúc nhất của chúng ta. Vậy mà...tất cả đã dừng lại, tất cả chỉ là kỉ niệm còn sót lại giữa anh và em. Ngày hôm nay thôi, cho phép em được gọi hai tiếng "chúng mình" lần cuối cùng. "Chúng mình"... đã từng yêu nhau như vậy đấy. 132511.
        Em đã từng tự tin rằng anh sẽ mãi không bao giờ rời xa em. Vì em nghĩ chẳng ai đủ kiên nhẫn chờ đợi anh thay đổi như em. Vì chẳng cô gái nào hiểu anh hơn em. Vì chẳng cô gái nào có thể nhẫn nhịn, hi sinh, chịu đựng, bao dung anh bằng em. Nhưng rồi em nhận ra rằng, còn biết bao nhiêu cô gái tốt bên cạnh anh. Em không phải là người yêu anh nhất và cũng có thể không phải là người anh yêu nhất. 
        Em buông tay, không phải vì không còn yêu anh nữa mà là em không còn đủ tự tin nữa rồi. Em sợ mình sẽ tiếp tục tổn thương. Em sợ mình sẽ yếu đuối khi bên anh. Em mệt mỏi khi cứ mãi chờ đợi anh quay lại. Em sợ, em sẽ không bao giờ thôi bận tâm đến quá khứ của anh. Em sợ mình sẽ trở nên ích kỉ, cứ mãi chì chiết về những sai lầm mà anh mắc phải. Và điều quan trọng nhất là em sợ em sẽ ghét anh.
        Nên...dừng lại đây anh nhé. Anh và em cứ mãi giữ cho nhau những hình ảnh tốt đẹp nhất, để rồi gặp lại thì hãy mỉm cười chào nhau như những người bạn một cách đơn thuần. 

#An Tường 
        

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ai rồi cũng phải lớn lên... (Làm người lớn thật khó)

Nếu ngày ấy, anh không rời đi...

Có phải là quá muộn không anh...?