Thì ra sẽ có một ngày chúng ta đều hạnh phúc nhưng không phải vì nhau...

        Bỗng một ngày nào đó của năm 2020, em nhớ anh. Nhưng nhớ cũng chỉ giữ cho riêng mình em biết, nói được gì nữa đây khi chúng mình đã trở thành quá khứ của nhau. Anh bên tình mới và em cũng đã có hạnh phúc của riêng mình. Chỉ là em nhớ những điều mình đã từng cố gắng vì nhau, vậy mà giờ đây đã chẳng thể cùng nhau bước tiếp chung một con đường. Chỉ là em tiếc chút thôi, tiếc cho những năm tháng mình đã ở bên nhau mà không biết trân trọng, đã không dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất.
        Rồi sau này, anh sẽ lấy một cô gái khác, chẳng biết chuyện chúng mình đâu. Anh gom góp những yêu thương cũ, những mảnh vỡ đã phai màu cất vào một góc xa xăm chẳng ai biết tới. Cô gái ấy cũng sẽ cho anh một gia đình, những đứa con xinh như anh hằng ao ước. Anh cũng sẽ hạnh phúc thôi, hạnh phúc vì những điều đã có được và cũng sẽ yêu thương cô ấy, cô gái nào cũng đáng được trân trọng mà anh.
        Và sau này, em cũng sẽ thế thôi. Em cũng sẽ chọn một người đàn ông khác làm chồng. Ngày ấy, em cũng sẽ là cô dâu xinh đẹp như bao người khác, cũng sẽ trở thành người vợ hiền mà em vẫn luôn tưởng tượng, cũng sẽ nấu những món ăn ngon mà chồng em thích, cũng sẽ sống vui vẻ như chưa từng có anh xuất hiện. Em cũng sẽ có những đứa con không gọi anh là cha, em rồi cũng sẽ gọi người khác là chồng, nói lời yêu thương với một người khác mà chẳng phải anh. Người ấy sẽ yêu thương em theo cách của họ, sẽ nắm tay em đi hết quãng đường đời còn lại.
        Chúng mình, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc theo cách như thế mà anh...
        Nhưng giữa những bộn bề ấy, liệu có còn sót lại những đau thương cho tình yêu đã lỡ. Tương lai chúng mình từng mơ ước cùng nhau đã trở thành dang dở. Những hạnh phúc giản đơn ấy đã chôn vùi theo năm tháng. Tất cả chỉ còn để chúng mình hoài niệm mà thôi.

       #An Tường
  Em chưa từng nghĩ rằng có một ngày chúng ta đều hạnh phúc, hạnh phúc vì không còn yêu nhau...!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ai rồi cũng phải lớn lên... (Làm người lớn thật khó)

Nếu ngày ấy, anh không rời đi...

Có phải là quá muộn không anh...?